ISO 2372: Rung động cơ học của máy có tốc độ hoạt động từ 10 đến 200 vòng/giây
Tóm tắt về một tiêu chuẩn đã bị rút lại
ISO 2372 là một tiêu chuẩn lịch sử đã bị thu hồi, là một trong những hướng dẫn quốc tế đầu tiên được áp dụng rộng rãi để đánh giá độ rung của máy. Được xuất bản năm 1974, cuốn sách cung cấp một phương pháp đơn giản để đánh giá mức độ rung động của các máy móc công nghiệp thông thường bằng cách so sánh một phép đo rung động băng thông rộng duy nhất với một biểu đồ. Trong nhiều thập kỷ, đây là tài liệu tham khảo hữu ích cho câu hỏi "rung động bao nhiêu là quá mức?".
Mặc dù mang tính cách mạng vào thời điểm đó, nhưng kể từ đó nó đã được thay thế bằng những thứ tinh vi và chi tiết hơn nhiều. Tiêu chuẩn ISO 10816 and Tiêu chuẩn ISO 20816 loạt tiêu chuẩn. Việc hiểu ISO 2372 rất quan trọng vì bối cảnh lịch sử của nó và để diễn giải các tài liệu bảo trì cũ hơn vẫn có thể tham chiếu đến các phân loại của nó.
Các khái niệm cốt lõi của ISO 2372
Phương pháp luận của ISO 2372 dựa trên một số nguyên tắc đơn giản nhưng hiệu quả:
-
1. Thông số đo lường:
Nguyên tắc cốt lõi của tiêu chuẩn này là định lượng mức độ rung động bằng một phép đo duy nhất, có thể lặp lại. Tiêu chuẩn này quy định rằng phép đo phải là băng thông rộng. RMS (Căn bậc hai trung bình) Vận tốc, được ghi lại trong dải tần số từ 10 Hz đến 1.000 Hz (600 đến 60.000 CPM). Vận tốc RMS được chọn vì nó liên quan trực tiếp đến năng lượng phá hủy của rung động, khiến nó trở thành một chỉ báo đáng tin cậy về tình trạng của máy bất kể tốc độ quay của nó. Phép đo sẽ được thực hiện trên các bộ phận không quay của máy, thường là trên vỏ ổ trục, vì đây là vị trí thiết thực và dễ tiếp cận nhất để đánh giá lực truyền đến kết cấu của máy.
-
2. Phân loại máy:
Nhận thấy rằng một máy bơm nhỏ và một tua-bin lớn không thể chịu cùng một tiêu chuẩn rung động, ISO 2372 đã phân loại máy móc thành các nhóm lớn. Điều này cho phép áp dụng các giới hạn rung động khác nhau dựa trên kích thước, công suất và độ linh hoạt của kết cấu đỡ. Các phân loại bao gồm:
- Lớp I: Các bộ phận riêng lẻ của động cơ và máy móc, được kết nối liền mạch với toàn bộ máy móc trong điều kiện hoạt động bình thường (ví dụ điển hình là động cơ điện sản xuất có công suất lên đến 15 kW).
- Lớp II: Máy móc cỡ trung (thường là động cơ điện có công suất từ 15 đến 75 kW) không có bệ đỡ đặc biệt hoặc động cơ hoặc máy móc được lắp đặt cố định có công suất lên đến 300 kW trên bệ đỡ đặc biệt.
- Lớp III: Các động cơ chính lớn và các máy móc lớn khác có khối lượng quay được lắp trên các nền móng cứng và nặng, tương đối cứng theo hướng đo độ rung.
- Lớp IV: Các động cơ chính lớn và các máy móc lớn khác có khối lượng quay được lắp trên nền móng tương đối mềm theo hướng đo độ rung (ví dụ, máy phát điện tua bin đặt trên khung thép nhẹ, linh hoạt).
-
3. Biểu đồ mức độ rung động:
Trọng tâm của tiêu chuẩn là biểu đồ đánh giá. Biểu đồ này cung cấp các giá trị vận tốc RMS cụ thể tương ứng với các mức điều kiện khác nhau cho mỗi loại máy trong bốn loại. Các dải chất lượng thường được chỉ định bằng các đánh giá định tính dễ hiểu và dễ áp dụng. Đối với mỗi loại máy, một phạm vi giá trị vận tốc cụ thể được phân loại thành các loại như:
- A (Tốt): Máy mới đưa vào sử dụng hoặc được bảo trì tốt.
- B (Đạt yêu cầu): Có thể chấp nhận hoạt động lâu dài, không hạn chế.
- C (Không đạt yêu cầu): Không chấp nhận vận hành lâu dài. Máy cần được theo dõi và lên lịch bảo trì.
- D (Không thể chấp nhận): Mức độ rung động có thể gây hư hỏng và cần phải có hành động ngay lập tức để tránh hỏng hóc.
Phương pháp dựa trên biểu đồ này giúp kỹ thuật viên có thể dễ dàng đo lường, tra cứu loại máy trên biểu đồ và đưa ra quyết định rõ ràng về tình trạng của máy bằng máy đo độ rung cơ bản.
Tại sao nó được thay thế
ISO 2372 là một bước tiến lớn, nhưng nó có những hạn chế mà các tiêu chuẩn hiện đại đã giải quyết được:
- Đơn giản hóa quá mức: Việc nhóm tất cả máy móc thành bốn nhóm là quá rộng. Bộ tiêu chuẩn ISO 10816/20816 hiện đại cung cấp hướng dẫn cụ thể hơn nhiều cho các loại máy móc khác nhau (máy bơm, quạt, máy nén, v.v.).
- Ảnh hưởng của nền tảng: Sự phân biệt giữa nền móng “cứng” và “mềm” thường mơ hồ và khó áp dụng một cách nhất quán.
- Thiếu thông tin chẩn đoán: Tiêu chuẩn này chỉ cung cấp một con số tổng thể duy nhất. Nó không cung cấp thông tin về tần số hiện diện trong tín hiệu rung động, và do đó không thể giúp chẩn đoán *nguyên nhân* của vấn đề (ví dụ: mất cân bằng so với lệch).
- Công nghệ phát triển: Tiêu chuẩn này được phát triển trước khi có sự phổ biến rộng rãi của kỹ thuật số, dựa trên FFT máy phân tích rung động.
Di sản và tầm quan trọng
Mặc dù đã bị bãi bỏ, di sản của ISO 2372 vẫn rất đáng kể. Nó đã thiết lập vận tốc RMS làm thước đo chính cho mức độ rung động tổng thể, một thông lệ vẫn tiếp tục trong các tiêu chuẩn ngày nay. Nhiều tiêu chuẩn đơn giản máy đo độ rung và các công cụ sàng lọc vẫn sử dụng các mức cảnh báo Xanh lục/Vàng/Đỏ được mã hóa màu dựa trên các nguyên tắc của biểu đồ ISO 2372 gốc.